VẼ TRĂNG
Miên man…
Anh chợt giật mình. Đôi khi, như lúc này, anh lại rơi
vào khoảng không vô thức. Cái giật mình để kéo anh trả về thực tại.
Gì nhỉ? Anh đang đeo tai nghe, danh sách chạy toàn nhạc buồn. Vừa kết
thúc một bài hát về mưa. Anh bỏ tai nghe quay mắt nhìn ra đường nắng
chói chang mà vẫn thấy hơi nước ẩm ướt trong tâm hồn…
Thực ra, hành động nghe nhạc buồn này đã trở thành
thói quen, thói quen hữu ích cho việc khơi nguồn cảm xúc trước khi
ngồi vào bàn viết. Một căn phòng nhỏ gác hai của tòa nhà ngoại ô
thành phố. Một bàn , một ghế. Một laptop. Một mình.
Anh đã nhuần nhuyễn với việc vay mượn nỗi buồn góp
nhặt từ thành phố – nơi anh đang sống, của đám bạn bè ỉ ôi ưa than
vãn muộn phiền, của một vài gã học đòi trưởng giả tu bia ợ hơi toàn
những chuyện trên trời dưới bể, của những thằng lang thang sức dài vai
rộng nhưng lại bóp méo đi nhân dạng chính mình để ngửa nón mê neo tựa tình thương
hại của đồng loại…
Anh vay mượn, biến nó thành của mình, và viết.
Một sự tự giác ngộ. Anh thấy có những giờ phút lên
đồng tuyệt diệu. Khi ấy, đôi bàn tay như có một cơ chế điều khiển riêng,
tách bạch khỏi cơ thể. Những ngón chai sạn sần sùi cứ dạo những
điệu vũ say sưa trên phím chữ, mặc anh mải mê đuổi theo bao ý tưởng ,
bao hơi men cảm xúc cứ chảy ra trong đầu. Kết thúc lên đồng, là khi
anh chợt nhận ra hai má mình đã nhoèn nhoẹt nước mắt. Những gì anh
viết ra đều mang hơi ẩm ướt nhậm nhịt của nỗi buồn.
Hôm qua, anh gần như đã đập đầu vào tường khi đột
ngột đào ra một ý tưởng truyện ngắn, mà theo anh nó quả thực tuyệt
cú mèo! Cú đập bất đắc dĩ ngoài dự kiến khiến anh đơ mất ba mươi giây vì
choáng. Sẽ tổn hại não lắm đấy! Chất xám là loại tế bào không thể
tự sản sinh phục hồi như tế bào da, đã mất là mất hút. Nhưng miệng
anh vẫn cười toe như thể vừa nhặt được thỏi vàng to. Chất xám có thể
vơi đi, nhưng cái ý tưởng ấy vẫn còn, và nhờ chăm suy tư đưa lái, nó ngày càng
vâm váp vững chãi khỏe mạnh, hứa hẹn một phút giây nào đó bùng nổ mắc ma phun
trào từ lòng núi lửa, anh chỉ việc lên đồng!
A ha! Một truyện ngắn! Truyện ngắn này se phải đem
dự thi mới xứng tầm kì vọng! Đăng một hai trang báo để rồi con chữ
sẽ bị những bàn tay vo tròn quăng ném vào thùng rác, ấy là một sự
xỉ nhục! Có những sự sinh tồn chỉ như vòng đời của một con muỗi
gạo. Biết bao những truyện ngắn đứa con tình thần ngày đêm suy tư
trằn trọc nắn nót được đổi bằng một vài tờ bạc xanh đem nhậu thịt
chó thịt vịt quay khề khà café phố. Nó chết ngay sau cái lật trang
của người đọc. Giám đốc nhân viên công chức kĩ sư kế toán bác sĩ xe
ôm sinh viên thợ nề vú nuôi lao công quét rác… Như một món tiêu khiển.
Như một miếng vịt quay, nuốt vào thải ra tan với đất với cát bụi.
Không, cái truyện ngắn này, anh thề là nó sẽ không yểu mệnh. Phải
đem dự thi! Dự thi giải văn học Trung Ương uy tín mới xứng tầm. Nó sẽ
được đưa vào tuyển tập hay nhất của Thời Đại, không bao giờ cổ, mà có
cổ thì nó cũng là chứng tích huy hoàng, tiêu biểu của một thời luôn
luôn cần được gợi nhớ cho cả quá trình vận động đi lên của nền văn
học nước nhà!...
Sáng nay, anh lại đã đập đầu vào tường. Lần này là đập thật.
Trí não trong đầu điều khiển cái đầu đập vào tường đánh cộp. Không phải thêm
một ý tưởng tuyệt cú mèo. Anh đập như một cách muốn phủ định thân xác mình,
muốn tàn phá, muốn quăng quật. Sự bất lực của việc điều tiết cảm xúc. Nó đang
đau lắm. Rất đau. Nó đấy: trái tim anh.
Nhưng mà cái đập đầu, anh chẳng mảy may thấy choáng.
Vậy là cô ấy đã đi, rời xa anh thật sự.
Cái kết cục bi ai vốn vẫn thi thoảng lướt qua tâm trí anh
gợn nỗi âu lo nhưng chưa thành hình rõ rệt. Bây giờ thì nó đã định dạng.
Ôi bóng hình trong mộng của anh. Ôi Thiên Thần mà Thượng Đế
đã ban tặng anh. Thiên Thần thì khó giữ lắm. Thiên Thần thì phải được nâng niu
trong ánh hào quang. Thiên Thần phải được ngồi xế hộp du dương trong giai điệu
tình ca ngọt lịm…
Hôm qua thôi. Thiên Thần hãy còn là Thiên Thần. Còn là một
cô bé hai mươi cháy rực giữa nắng hè đỏ lửa. Còn là một cô bé hai mươi dịu dàng
như ánh trăng bên khung cửa ban công tầng ba khu tòa nhà đối diện, thả suy tư
reo cùng gió mây đất trời và từng trang sách đọc.
Thiên Thần yêu con chữ nơi anh, nên chẳng biết tự khi nào
yêu luôn cả anh nữa.
Biết tin, bạn bè Thiên Thần buồn. Gia đình Thiên Thần buồn.
Thiên Thần cũng buồn, nhưng nỗi buồn nhẽ khác. Thiên Thần buồn vì cô đơn, khi
cứ ngày ngày đứng bên khung cửa ngóng trông xa xăm đường chân trời vành vạnh nơi
nào đang lưu dấu chân anh???
Anh sinh tuổi ngựa. Là con ngựa. Ngựa chỉ quen cuồng chân
phi nước đại. Một đứa con của gió rong ruổi khắp nhân gian. Nhưng gió cô đơn
lắm, vì ở nơi nao, gió cũng thấy mình vô dạng vô thanh vô màu sắc. Gió đi góp
nhặt chuyện kể của nhân gian, của cây hoa lá cỏ…
Thiên Thần cũng không cản được chân anh. Anh bảo: ngừng đi
thì con chữ cũng không còn hơi thở. Thiên thần sẽ cạn niềm yêu với anh vì con
chữ đã chết. Không, anh ơi…
Thiên thần biết khóc! Lần đầu tiên Thiên Thần khóc vì bố trót
nặng lời trong bài thi Anh điểm kém. Lần thứ hai Thiên Thần khóc, là vì anh.
“ Gia đình bỏ rơi anh từ nhỏ. Nỗi buồn sinh ra anh. Nên anh
yêu buồn, niềm vui chỉ là những quãng ngừng nghỉ, để anh chuyên tâm vào những
nỗi buồn mới…”
Thiên Thần khóc. Bạn bè kéo đến rủ Thiên Thần đi shopping xả
stress. Miễn cưỡng, nhưng đôi chân cứ đi. Lại cũng là lần đầu Thiên Thần vào
siêu thị.
Vắng thêm những tuần trăng Thiên Thần đứng lặng trên ban
công. Trăng câm lặng quá, trăng chỉ khiến Thiên Thần ủ ê nhột nhạt. Nhưng vũ
trường, lại khiến Thiên Thần rạo rực, hết suy tư.
Vậy là, anh hớt hải trở về Hà Nội, trong chuyến độc hành
phiêu du mạn Tây Bắc của Tổ Quốc.
Vậy là, anh thôi viết hoa hai chữ “ thiên thần”.
Đêm nay, anh lại đập đầu vào tường. Lần này cũng đập thật!
Anh vừa đến bên bàn viết bên ô cửa sổ, ngước mặt nhìn trăng.
Trăng đang khuyết, lạnh băng và cô quạnh.
Anh vẽ lạnh băng và cô quạnh trên trang giấy. Vô sắc, vô
thanh. À không, sắc và thanh lẩn cả vào con chữ. Trăng đẹp quá. Như anh. Và
trăng cũng khuyết.
Như anh.
Có những kiếp người lần hồi cả một đời vì những lí do không
ai có thể hiểu hoặc muốn hiểu. Họ đày đọa thân xác vì tâm hồn vút bay tận tầng
không nào đó trên bầu vũ trụ.
Có những kiếp người thảnh thơi ngay từ trong trứng nước. Nếp
nhăn chẳng thể xuất hiện trên vầng trán kể cả khi sắp lìa đời. Họ sống họ ăn họ
tận hưởng sức mạnh của đồng tiền và trở về cát bụi. Không một lối rõ ràng cho
sự đam mê, mục đích.
Có những kiếp người hả hê rung đùi khểnh cười đồng loại tự
đóng cho mình hoặc thuê những ai đó dựng lấy chiếc ghế dát vàng dát bạc dát kim
cương để mình trèo lên đó, cứ thể bay lơ lửng nhìn xuống loài người. Họ không
bao giờ tắm mà thịt da vẫn nhạt. Họ không biết mình nhạt.
Nhưng mà. Anh thấy choáng.
Con trăng khuyết lanh băng và cô quạnh vẫn treo chênh vênh
đỉnh tháp đài truyền hình thành phố.
Anh choáng vì nhận ra, trăng chỉ có thể ngắm. Mọi người chỉ
có thể ngắm. Không thể cùng chung sống như thiên thần.
Bây giờ anh lại viết hoa.
Thiên Thần.
Trăng muồn đời không chết. Anh ao ước anh cũng muôn đời
không chết, như trăng.
Nhưng anh đập đầu vào tường, thấy choáng.
Trăng lạnh băng. Trăng cô quạnh.
Không ai được thấy vẻ đẹp của trăng, khi anh chết đi…
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét