NƠI KHÔNG NẮNG

   Nắng sáng chói.

   Lão ngồi. Co ro. Lão cầm miếng gì đó đưa lên miệng. Nhai. Rồi nhả. Lại cầm thêm miếng khác. Đưa lên miệng…

   Tôi không thèm nhìn lão nữa. Mà kì thực tôi có nhìn lão đâu. Đó chỉ là cái bóng mờ mờ vẫn chuyển động trước trường nhìn mà con ngươi mắt tôi bất động. Tôi không chủ tâm nhìn một thứ gì cả. Bởi vì tâm tôi đang buồn, đang căm tức, đang hối hận.
    Mất tiền!
    Biết trước mà vẫn mất!
    Liều!



    Nắng sáng chói. Đường phố nhòe đi, trắng xóa.Những thanh âm ồn ào…
    -Nhặt giúp cái!
    Một cô hàng rong lật đật đặt đôi quang xuống một cách nặng nhọc. Cúi nhặt thanh gỗ, cô đưa về phía một ông bụng phệ đang còn ngồi trên xe,quay lại chờ. … Rì…ìn…Chiếc xe máy phóng đi.
    Nắng sáng chói. Lạnh! Không lạnh! Chỉ sởn gai ốc. Hình như sắp ốm rồi. Vẫn hơi gió se quẩn quanh dưới nắng mà tự dưng thấy sởn gai ốc. Về thôi. Không, đôi chân không muốn về. Muốn ngước mặt nhìn căn nhà bốn tầng có cái biển to đoành : “VIỆT HOA- T T ĐÀO TẠO SỬA CHỮA MÁY VI TÍNH, ĐIỆN THOẠI “ một lần nữa. Mang máng trong trí nhớ tấm biển : “VIỆT HOA- TT GIỚI THIỆU VIỆC LÀM “ cách đây ba hôm cũng ở vị trí ấy. Lừa! Chắc chắn bị lừa rồi! Đằng sau cánh cửa kính khóa chặt kia hình như có những tiếng cười khanh khách. Tôi nhìn vào đó, chỉ thấy một khuôn mặt xám ngoét với đôi mắt vô hồn- khuôn mặt tôi!
   Nắng sáng chói. Cô hàng rong đặt đôi quang gánh xuống bóng cây bên kia đường, gục mặt vào gối, hình như ngủ. Hai cái thúng: một nồi cháo và một nồi trứng vịt lộn. Giữa trời nóng nực thế này, xem ra lãi cả ngày mệt nhọc cô không mua nổi chục túi nước mía mát lịm mà đám người đông đúc đang cầm trên tay kia. Bất giác tôi giật mình. Cái dáng lom khom của cô giống bóng hình mẹ tôi nơi quê nhà quá! Bây giờ đang độ nông nhàn…
    Lại buồn.
    Lại căm tức.
    Lại hối hận.
    Mất tiền! Bốn trăm rưỡi, đổi lấy một tờ rơi và hai lần đi bus đến địa chỉ ghi trong giấy để xin việc.
    - Ui trời! Họ lừa đấy! Đừng dại mà đi! Những vụ ngon lành thế này hiếm lắm!
    Nhớ lại lời chị Vân khuyên can mà càng xấu hổ. Thói đời vẫn thế: miếng ngon ai mà không muốn giành lấy. Khi mà lợi ích bản thân được đưa lên bàn cân, ta sẽ chấp nhận cả sự may rủi, chấp nhận đánh cược. Nhất là khi ta đang gặp khó khăn. Cái viễn cảnh trong tưởng tượng cho ta sự dũng cảm. Biết đâu đấy, mọi việc lại suôn sẻ. Ta có cái hiếu thắng và bồng bột của tuổi mới lớn. Ta lại chưa từng là nạn nhân của những vụ lừa đảo bao giờ. Ta tự tin…
    Nhưng… Bị lừa rồi. Ta- Một con bạc sau khi đem cược hết số tài sản cuối cùng của mình, và trở về tay trắng. Sao lại thế nhỉ! Sao dại thế! Bây giờ chợt thấy mình ngu! Cạm bẫy rành rành ra đấy! Đút đầu vào mà vẫn nghĩ mình giỏi… Chao ôi, tỉnh táo! Tự dưng tôi thấy mình tỉnh táo- sự tỉnh táo sau khi vấp ngã.
    -Sáng mắt ra chưa?!
    Hồi bé mẹ vẫn mắng như vậy mỗi khi tôi bị thua trong một trò nghịch dại nào đó. Ừ, mắt tôi có sáng hơn. Là vì trí óc tôi đã được cài miễn dịch. Người đời gọi đó là bài học. Bốn trăm rưỡi cho một bài học. Như thế vẫn còn may, biết bao người vì phạm sai lầm mà phải trả giá bằng cả sự nghiệp thậm chí còn là tính mạng!  
Nhưng… Tôi biết…Nghĩ thế chỉ để tự an ủi mình thôi… Bốn trăm rưỡi. Nửa tháng học của một sinh viên nghèo như tôi. Nghĩa là…Biết bao mồ hôi công sức của cha mẹ đổ sông đổ biển. Quê nghèo kiếm đồng tiền khó. Thành thị tôi để mất tiền dễ như trở bàn tay…Có những kẻ chỉ ngồi chơi mà vẫn giàu bạc tỉ…
   Nắng sáng chói. Nắng làm bừng lên những thứ có thể chỉ quen giấu mình trong lãng quên và yên lặng. Nắng phanh phui sự xấu xí. Nắng tôn những thứ đèm đẹp thành rực rỡ. Nhưng… Nắng không xuyên qua được đám tán cây rậm rạp và các con hẻm khu nhà mà con người trú ngụ…
    Lão ngồi. Co ro. Lão cầm miếng gì đó đưa lên miệng. Nhai. Rồi nhả. Lại cầm thêm miếng khác. Đưa lên miệng…

    Nắng rát. Bộ quần áo đẹp mà lão mặc khập khiễng với tư thế ngồi bệt trên vỉa hè của lão. Nắng rát. Lão ngồi dưới nắng. Hình như lão không nóng. Hay là lão không muốn chạy trốn nắng, hoặc là không thể ?
    Lão nhai. Xung quanh lão có những miếng vàng vàng. Lão cứ nhai rồi lại nhả chúng ra, lụn vụn.
                                                                       
                                                                          * * *

    Giật mình! Phát hiện mình cần một lời giải thích. Sự thực thì tôi sợ những ai đang theo dõi câu chuyện này sẽ nghĩ bối cảnh của nó là một buổi trưa vắng. Vô tâm quá! Lẽ ra tôi phải chuyển tải một chút về quang cảnh đường phố chứ nhỉ: đông người, ồn ào, ngột ngạt,…Không! Cũng không thể trách mình! Tôi đang nói về tâm trạng của mình cơ mà! Buồn. Phải rồi, sự buồn ấy khiến giác quan của tôi lãnh đạm với xung quanh chăng? Thực tế thì tôi như một kẻ điếc từ đầu đến giờ, và sự náo nhiệt vốn có của phố phường vừa ập trở lại tai tôi mới đây; tựa như ta click vào nút mute cho âm thanh loa được bật trở lại. Thế đấy, tôi chỉ còn biết đến cảm giác của mình. Dãi bày tâm sự với độc giả chỉ bằng thứ văn khô khốc với những câu kể khuyết chủ ngữ. Đổi lại, thúc được cái nhịp truyện trôi nhanh, nói được nhiều hơn cái cảm giác của mình mà không sợ lặp. Và chắc hẳn độc giả, ai chả biết rõ người đang dằn vặt, đang hành động…đó, là tôi! Phải không nào?!
    Thế nhé! Đường phố đông. Và lão thì ngồi. Co ro. Dưới nắng. Trên vỉa hè. Nhặt. Rồi nhai. Rồi nhả thứ gì đó…
    Tôi cúi đầu đi ngang qua lão. Đoàn người trên đường đi lại ngược xuôi qua lão. Họ cứ đi. Nhưng tôi dừng lại. Một thứ mùi hôi thối quen thuộc khiến tôi dừng lại. Lão…đang nhai…rồi nhả…một thứ vàng vàng… Không phải là cam, hay trái trứng gà như tôi tưởng.
    Lão nhai cứt!
    Cứt của chính lão!
    Chao ôi!...
    Tôi hốt hoảng nhìn quanh. Đoàn người xe vẫn ngược xuôi qua lại…
    -Trời đất ơi, ở đâu ra cái giống tởm lợm thế này! Ai mà hầu nổi nó chứ! -Kia rồi, đấy là giọng của một bác lao công.
    -Khiếp! Ông ấy ăn cứt kìa! Sao lại thế nhỉ… Một thằng bé quay sang nói với bạn của mình, nhưng ở cách một quãng xa.
    - Ông ấy ở cạnh nhà tao đấy! Mẹ tao bảo ngày xưa ông ấy làm cán bộ oai lắm, nhưng sống độc thân… Thằng kia nói.
 
    Bên kia đường, một ông trạc tuổi về hưu ngồi khóc; ông mặc bộ đồ nhà báo, ngực đeo máy ảnh. Gần đấy, tên Bec-giê lực lưỡng vừa trút xong đám cặn bã trong ruột già xuống thảm cỏ công viên. Con vật hít hít đống sản phẩm vừa ra đời của mình, xì mạnh hơi mũi rồi quay đầu cút thẳng!...

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét