ĐẤT ĐỒNG RỈ MÁU



( Đã đăng Phụ Nữ Việt Nam số 93 <3828> )

Một sáng như bao sáng, vẫn cái điệp khúc tập thể dục, tắm táp , nhâm nhi ổ bánh mì và li cafe rồi mải móng phi xe xuống phố, hòa mình vào với dòng người trong bụi bặm, tôi chợt nhận ra hình như Hà Nội không còn vồn vã tôi như cách một người tình. Hồ Tây nằm nghiêng thở than chiều gió cuối, ngoảnh mặt về phía phố, nguýt tôi lăn tăn sóng thở dài. Tri kỉ rồi cũng một ngày thay nhạt. Chút hoang mang lưu luyến thoảng qua, nhưng tôi không đắm chìm quá nữa. Lần này lỗi là ở tôi.  Tôi đã trót đem yêu thương chia đều hai ngả, mơn man trên những đường cong Hà Nội, nhưng đôi khi ánh mắt tôi còn lặng nhìn về phía khác: quê hương tôi...


Ngẩng mặt thấy bầu trời Hà Nội, cúi đầu hiện dáng khói quê xa. Hôm qua, vẫn như thường lệ, công việc cơ quan tạm gọi là quy củ, tôi xoài người trên chiếc ghế xoay, tay cầm tờ báo. Phút nghỉ ngơi hiếm hoi đã không trọn vẹn, đâu đó quê hương tôi, người ta lập chuỗi liên hợp nhà máy. Cả một vùng ao hồ mênh mông với đám Lục Bình nổi trôi bao buồn vui đất mẹ, rồi đây sẽ bị đám máy ủi máy xúc cần cầu lũ lượt léo đến, lạnh lùng vốc từng khối đất nhấn chìm xuống bùn sâu. Vị trí ấy sát vách nhà tôi, ngày xưa mỗi độ cuối hạ đám cá rô ron bu đầy mặt nước, buông câu chưa chạm ngọn sóng lăn tăn đã lại giật víu reo vui khi trong tay thêm một chú rô đồng. Thuở nhỏ ham câu điên dại, đám trẻ làng luôn tung hô tôi như một thần đồng, vì sát cá...




Gập tờ báo xuống bàn, tôi đưa tay tháo kính. Gỡ bỏ đi những vật dụng trợ thân trong công việc, tôi lại trở về là tôi, là thằng trai quê ngây thơ tinh nghịch ngày nào. Mỗi phần đời rồi cũng sẽ qua đi, nhưng chưa hề xuất hiện sự biến mất. Đôi khi, tập tành để làm người Hà Nội với điểm tâm, aeropic, bể bơi, shopping để khỏi lạc lõng giữa bầy người, cũng khiến tôi rơi nước mắt. Nhiều độ về quê chúng bạn chúng em chòm xóm láng giềng mắt tròn mắt dẹt ngắm nhìn với sự ngưỡng mộ, ước ao mà thấy lòng mình như mắc tội. “ Ra dáng người thành phố rồi, lấy vợ Hà Nội nghe con!”...


“Vợ Hà Nội” ???. Chao ôi, thương biết mấy những người dân quê, có khi cả đời gót chân nứt nẻ như đất đồng ngày đông hanh chưa ra khỏi lũy tre xanh đầu xóm, móng tay sạm đen cáu bẩn vốn chỉ quen băm bèo, nhặt cỏ, moi cua... Hà Nội là cái gì đó trở thành hào hoa, thiêng liêng, lấp lánh lắm.Tôi dạ vâng cười trừ. Đứa con quê hương bỗng một ngày hóa lạ, chơ vơ trên chính mảnh đất tổ tiên mình, muốn xích lại gần hơn mà sao khó quá! Những người thương của tôi đây, nhịp thở quyện theo gió đồng phập phồng cánh lúa, làn da xám ngoét bóng loang như thể nắng cháy mưa ngàn đã tịt đường bài tiết qua lỗ chân lông, như một phản xạ bản năng tự vệ. Họ vẫn thế, cười vui ánh sáng thấp thỏm đêm về, gặt mùa lúa mùa khoai đông cả vào hành trang cho con em lên đường tìm tương lai xa xứ. Ước vọng một đời gửi cả vào những mầm xanh...


Những người thương của tôi đây, người mà báo chí truyền thông chính phủ điện đài ngày ngày vẫn biểu dương ca ngợi bởi tinh thần quật cường, một nắng hai sương, chân cứng đá mềm...đang làm nên mùa vụ, làm nên vựa lúa lớn nhất đồng bằng sống Hồng, góp phần đem lại thứ hạng xuất khẩu lương thực cho quốc gia ngạo nghễ với năm châu. Vậy mà cả một đời nhọc nhằn chưa một ngày được thoải mái ngửa mặt nhìn trời, để rồi giờ đây lại hoai hoải nỗi lo mất đồng mất đất. Sinh ra từ cái lúa củ khoai, vui buồn với cái lúa củ khoai, cứu đói nuôi dưỡng cả một nền văn minh tự ngàn đời mà cùng với sự chuyển dời vũ trụ càn khôn, ngày nay họ đang đối diện với nguy cơ mất đất canh tác. Thiếu hụt con chữ con nghĩa, ngơi với đồng áng họ biết làm gì, đi đâu ???



Tôi vội vàng rời xa Hà Nội, trở về bên đồng quê rỉ máu. Có nhẫn tâm không? Tấc đất tấc vàng.  Vẫn là tấc đất tấc vàng thế thôi, nhưng là cái vàng của thước đo, cái vàng của đền bù giải tỏa, đâu còn là vàng của mồ hôi của lao động của cần cù ?! Rồi đây, xóm làng sẽ lại đổi khác, có trong tay bạc trăm bạc tỉ, người dân vốn chỉ quen tay cuốc tay cày quay sang mở nhà hàng, dịch vụ. Những quán xá mọc lên, rộn ràng khu phố mới. Làng lên phố, Á - Âu hòa quyện, lai tạp bon chen. Tôi hình dung tới những vùng dở dang ngoại thành Hà Nội. Dân có thể được sống sung sướng hơn, nhưng về lâu về dài  ngày nào đó Việt Nam không còn được nhắc đến như một Quốc Gia đi lên từ Văn Minh lúa nước, một nước xuất khẩu lương thực lớn nữa. Những con người từng một thời bám đất, giữ đất, tri ân với đất, đất cũng nở hoa đền đáp nuôi nấng con người, bỗng một ngày phù sa trở thành vô nghĩa. Phù sa chảy dưới nền móng bê tông những tòa nhà cao tầng mà trên đó, con người mải mê quay ra làm xiếc với những nguyên vật liệu chuyển đến từ tận những nơi đâu, hình thành lên Công Nghiệp Hóa- Hiện Đại hóa. Chẳng phải vô tình ccn người đã phụ đi cái ơn của đất tự ngàn đời đó sao ?!...


Đât đồng rỉ máu. Khoảng trời ấu thơ tôi vẫn tìm về mà gợi nhắc, nay cũng đang bị dồn ép, xâm lấn, thu hẹp dần. Cánh cò không còn bay ra từ ca dao, ca dao thành món đồ khảo cổ. Đàn em nhỏ sinh ra lớn lên thiếu đất đồng, ít tin vào cổ tích. Thôi những ánh mắt ngây thơ khao khát theo cánh diều chạm được tới mây xanh, mang ước mơ cất lên cao vút, tầm nhìn trẻ nhỏ thu cả vào màn hình vi tính, nơi những con dao, khẩu súng thành thú vui, nhìn máu chảy đầu rơi là trò tiêu khiển. Để rồi chúng sẽ lại mắc tật nhìn gần, cặp kính nặng hơn gồi lúa đè hằn in vết thâm gò mũi. Có những em ngây ngô bảo con trâu là con bò, cấy với gặt chẳng khác nhau, lưỡi liềm chưa một lần nghe nói tới. Thế hệ kế cận tôi đi xa học một hai năm trở lại nhà quên mất cách nhóm bếp củi bếp than...



Tôi thương đồng quê rỉ máu, thương cả những năm tháng tuổi thơ bao thế hệ cắt cỏ chăn trâu bước chân trần trên đất mắt dõi nhìn xa mênh mông sóng lúa. Tôi là người quen hoài cổ. Đôi khi giữ khăng khăng một thứ khiến con người ta khó lòng đổi khác để mà tiến lên. Nhưng giữa được và mất, hơn với thua, tôi vẫn cứ đem lòng bất lực mà trông mong một phép màu cho tuổi thơ ở lại, cho ánh mắt em thơ thêm trong và cho cây lúa trên đồng ngày một đơm bông kết hạt rộ hơn nơi mảnh đất quê hương, bằng nhiều phương pháp kĩ thuật canh tác có thể khác hơn, hiện đại hơn, như bên Tây bên Mỹ người ta vẫn gìn giữ phát huy như thế...









1 nhận xét :

  1. Quê tớ đất đồng dần thu hẹp mất rồi :((( còn đâu là quê hương chị Hai Năm Tấn :((

    Trả lờiXóa