Độc Thoại
Và đông.
Một mình trong căn phòng trống, ánh đèn chụp chỉ đủ
soi rõ kí tự bàn phím.
Tiếng giọt gianh từng hồi gió thoảng, khẽ rung mình,
cảm nhận những mấu lồi gai ốc bên sườn và sống lưng. Mưa phùn. Mưa không có tiếng.
Thoáng hiện trong tâm trí vạt hoa đồng nội cánh trắng
mỏng tang ôm ấp nhụy vàng nắng Mặt Trời. Cỏ ngậm mưa như ngọc mini. Những cánh cỏ bốn lá lươ huơ với cánh tay dan díu bạn tình.
Bụi muống lan dưới lòng con Mương cạn trơ đất nứt, hoa tím thủy chung như hoài
vọng điều gì…Dòng sông buồn thiu để
lộ bộ ngực nâu sạm thoi thóp thở…
Có mùi khoai lang nướng. Thằng bé nem nép bên đùi bà
ngoại, bức vách nhà bếp in hình hai bà cháu chập chờn. Mắt cháu hoen cay khói
rơm đồng nội, bà lấy tay xoa đầu, xoa mặt, cháu thấy ram ráp lạo xạo những khía
chai sạn tháng năm. Ngọn lửa reo vui, tiếng thở phì phò đều đều của chú heo say
giấc, liếng lúc nhúc liếp nhiếp ngủ mê của đàn gà con trong đôi cánh ngồm ngộp
yêu thương mái mẹ. Cháu cũng ngủ gật trong lòng bà tự lúc nào…
Bất chợt nhớ lại được bài thơ cũ:
Mông
lung mưa phủ trắng trời
Lá
khoai đọng bạc, sáng ngời mặt ao
Tiếng
gà liếp nhiếp nơi nao
Lại
thêm ếch nhái rì rào đồng quê
Khoan
thai dáng mẹ chiều về
Theo
sau nón trắng: tràn trề khói mưa.
Lại những thanh âm sôi động giờ giải lao sau tiết học.
Trường nằm giáp cánh đồng. Đông về tình bạn lên hương ấm. Thằng bé đứng cửa lớp,
chụm tay trước miệng, hà hơi phì phò, mồm như vòi ấm nước sôi, phun ra khói.
Con bé nhà bên có quà gì cũng phần thằng bé ăn cùng. Đông ấy tan học là hai đứa
quấn quit nhau, tay đan tay rón rén vượt qua quãng đường đồng gió hun hút thổi.
Con bé không hay khóc nhè, không hay yểu điệu như bao con bé khác. Đôi khi thằng
bé thấy thương thương.
Ngày cả hai chợt lớn, thằng bé vô tư quàng tay qua
vai trên con đường về học, con bé giật mình gỡ vội, cắm cúi chạy về, bỏ lại đôi
mắt ngác ngơ thẫn thờ khó hiểu. Dưới đồng, lúa vẫn reo vui. Lại nhớ them được
những vần thơ củ chuối:
Đôi
mái rơm nằm ướp khói lam
Tóc
gió heo may dệt lá vàng
Lóng
lánh mặt hồ đen sánh lạnh
Xanh
hút con đường dáng thu sang
Trăng
thuyền chòng chành đông nỗi nhớ
Tiếng
gà xao động thoáng hoang mang
Cô
bé nhà bên nhòm khe cửa
Ánh
nhìn trong biếc gợn vấn vương
Thế
là đến ngày tôi chợt lớn
Chiếc
vòng hoa cỏ biết yêu thương
Thế
là đến ngày tôi xa bước
Mắt
ai nhòe lệ cuối con đường…
Chao ôi tuổi thơ chân đất đầu trần.
Lại khóc ngon lành như khi ta còn bé gặp phải đòn
roi.
Lại một cơn gió thoảng qua xô những hạt nước đọng
mưa rơi lộp bộp. Hà Nội ngủ. Hàng cây đèn đường rủ chùm sáng hoe hoe.
Thấy tắc tắc đường thở. Mọi thứ tưởng chừng như bong
loáng sạch sẽ, nhưng kì thực: bụi! Một thứ bụi vô hình và tổng hợp, nó ken đặc
lỗ mũi lúc nào chẳng hay. Sáng ra đứng hang giờ trước tấm gương bồn rửa mặt, thấy
da nguyệch ngoạc chân chim. Nụ cười thiếu ánh nắng, xám xịt như mây mùa.
Con người, ai cũng già đi trong nếp nghĩ của chính
mình.
Và đông. Mùa đông thứ 25 của tuổi. Vơi bớt ngây thơ,
vơi bớt vô tư, vơi bớt nụ cười. Đủ biết thế nào là ảo vọng.
Hôm qua vào phòng chat công cộng, thấy có nick của một
đứa con gái rêu rao tìm người đồng-tình chat sex. Cậu con trai đu nick đu loa gẩy
guitar hát bài “… tình yêu giấu kín cho em đã bao ngày thầm lặng. Nhìn em không
nói nên câu, nói chi đây…”. Cả phòng tán thưởng, xuất hiện nhiều đề nghị “ hát
tiếp đi anh ơi, bài buồn ấy, cuối tuần độc than chán đời thật”. Đứa con gái lẳng
lặng pm mật :” chat video anh ơi”, cậu con trai accept, chưa kịp chảo hỏi thì
màn hình bên kia đứa con gái lột sạch từ áo đến quần show hàng lồ lộ. “ Anh thấy
sao?”. “ À ừ…em đẹp lắm…”. Và ngoài khung chat, chat room vẫn huyên náo truy
tìm “ anh nghệ sĩ” vừa đu nick đu loa hát bài “… tình yêu giấu kín cho em đã
bao ngày thầm lặng. Nhìn em không nói nên câu, nói chi đây…”. Buồn thúi ruột.
Cô ấy đã đi rồi. Đi thật.
Có gì đâu, chỉ là một kẻ-qua-đường chóng vánh. Nhưng
buồn. Buồn thúi ruột.
Cô tri thức, tâm lý ấy đã đi rồi. Đi thật.
Cô tri thức, tâm lý… Tôi gọi vậy, bạn gái tôi, người
gốc Hà Nội.
Có gì đâu, chỉ là một kẻ-qua-đường chóng vánh. Cô
tri thức, tâm lý quen tôi tình cờ khi chuyến xe Hà Nội- Thái Bình xuất bến Giáp
Bát chưa đầy nửa phút. Em từ hàng ghế cuối đột ngột chen lên hàng đầu ngồi xuống
cạnh tôi- khi ấy còn đang lơ mơ phiêu diêu theo những nốt nhạc không lời Trung
Hoa từ chiếc head-Phone kết nối vào điện thoại. Tất nhiên, phút gặp gỡ ban đầu ấy,
em chưa là cô tri thức, tâm lý; em mới là cô bạo dạn, ngông nghênh, vì đã vô
duyên rút tai nghe trong lúc đôi mắt tôi lim dim trực ngủ.
“ Anh về đâu?”
“ Anh về Kiến Xương- Thái Bình”.
“ Em về Vũ Thư, không biết đoạn nào, hẹn về chơi nhà
đứa bạn đã lâu mà nay mới đi được”
“ Vậy hả, Vũ Thư gần Thành Phố Thái Bình.”
Chắc tôi lúc ấy trong mắt em là “ anh khô khan, lạnh
lùng”, vì câu chuyện đầu tiên đánh dấu sự giao tiếp giữa chúng tôi, dừng lại ở
đó. Nhạt nhẽo. Vô vị. Không mầm mống là tiền đề cho sự quen thân sau này.
Nhưng chúng tôi đã yêu nhau, vì em – trước khi xuống
xe tại địa phận Vũ Thư, đã nhanh nhẹn dúi vào tay tôi mẩu giấy ghi dòng số điện
thoại. Và vì em, đã hình thành trong tôi cái hình dung gọi là “ cô tri thức,
tâm lý”- rất nhanh sau đó.
“ Thử nói 1 từ về nơi em đang sống?”
“Buồn”.
Chúng tôi yêu nhau. Yêu trường hợp này dũng theo
nghĩa xác thịt. Và tức là: cô ấy vẫn còn trinh.
Đó là cả một vấn đề đấy. Nó nâng em từ một cô tri thức,
tâm lý, trở thành một thiên thần trong tim tôi.
Nhưng.
Cô ấy đã đi rồi. Đi thật.
Biến mất như chưa từng xuất hiện.
“ Đừng bao giờ hỏi lại nữa nhé! Vì sao em yêu anh?
Em không trả lời được! Cho dù là mới gặp, rất nhanh, nhưng đó đối với em không
phải là vấn đề. Yêu, vì đơn giản, em thấy em cảm như thế, nghĩ như thế.”
Vấn đề là: cô ấy vẫn còn trinh.
Nhưng.
Cô ấy đã không còn là thiên thần, hay “ cô tri thức,
tâm lý” nữa.
Nếu bây giờ chính xác là 1 giờ 2 phút sáng, thì cách
đây tròn 10 tiếng 1 phút 36 giây, tôi vô tình đọc được một bài báo quảng cáo dịch
vụ vá màng trinh siêu tốc giá chỉ 3 triệu đồng. 3 triệu đồng, để mua thứ gọi là
“ phẩm hạnh” theo cách nghĩ, cách gọi, cách định nghĩa ông cha ta.
Thì có gì đâu, chỉ là một kẻ-qua-đường, hay kẻ-qua-giường,
đọc cứ na ná.
“ Thử nói 1 từ về nơi tôi đang sống?”
“ Buồn”.
“ nơi tôi đang sống” ?
Tức là: cuộc đời này.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét