ĐỐI DIỆN
12 giờ đêm. Mây đen âm âm kéo tới nuốt chửng mảnh trăng yếu ớt. Lát sau, như từ cõi hoang vu nào đó trào lên, gió bỗng rít ào ào thộc vaò cửa sổ khiến Nhân rùng mình vì lạnh. Vừa đưa tay kéo cửa kính sập lại, Nhân thoáng giật mình : những chiếc lá mía đâm tua tủa vào ô kính, tưởng như đó là hàng chục lưỡi gươm đang vung về phía anh. Ngoài kia, cơn giông bị kính cách âm chỉ còn nghe u u như tiếng hú…
*
Dạo này Nhân hay hoảng loạn. Đúng hơn là từ khi anh về nước rồi chuyển đến sinh sống tại vùng dân cư hẻo lánh này. Cảnh vật và con người nơi đây đã khiến anh nghĩ đến tháng ngày thanh thản. Nhưng những biểu hiện mà anh cho là tiền chứng của căn bệnh thần kinh vẫn cứ xuất hiện; ngày càng rõ rệt. Anh trở nên nhạy cảm một cách bất thường: những tác động đột ngột của tự nhiên rất dễ khiến anh liên tưởng ra mọi thứ có hại cho mình. Anh là người bị cả thế giới rình rập- Nhân nghĩ thế. Và sợ !
Bóng đèn bàn anh viết bỗng nhiên phụt tắt. Bóng đêm vang lên tiếng mưa bắt đầu rơi lộp bộp trên các tàu lá chuối.Nhân kéo hộc bàn lần tìm cây nến. Ánh lửa từ từ soi sáng cả căn phòng. Nhân toan cầm bút viết thì anh bỗng khựng lại. Một cái đầu người mờ ảo trừng trừng nhìn anh với đôi mắt gần như trắng dã. Từng mảng thịt nhăn nheo, gồ ghề nổi lên bên phần mặt bị ánh lửa soi sáng; đỏ gay như gấc chín…
Ruột gan Nhân bủn rủn. Hắn ! Chính hắn đấy! Hắn lại đến rồi. Kể từ khi rời viện bên Đức- trước khi về nước, hắn bỗng xuất hiện và ám ảnh anh như một bóng ma. Không, hắn không phải là ma ! Hắn còn đáng sợ hơn ma gấp trăm nghìn lần. Hắn biết cái cách chỉ đứng yên mà thân thể Nhân rã rời như muốn tan ra thành nước…
Run rẩy, Nhân nhoài người bật toang hai cánh cửa kính. Hắn biến mất. Gió xộc vào nuốt chửng ánh nến như mãnh thú xổng chuồng. Nhân lặng đi trong bóng tối. Anh không thấy lạnh vì gió mưa nữa. Máu trong huyết mạch sôi.Trước mắt anh, một khoảng trắng mù mịt loang dần đến khi đen nhoẹt. Bấy giờ Nhân thấy đau: từng thớ thịt trên má anh đang bở dần ra trong nước mắt…
*
- Xin lỗi ! Cho hỏi nhà văn Thăng Hạ sống ở đây phải không anh ?
Một luồng xung thần kinh chạy dọc sống lưng, Nhân ngoảnh mặt lại. Cô gái thoáng giật mình, nét mặt hoảng hốt.
- À ...Ờ…cô hỏi nhà văn Thăng Hạ ? cô ấy từng sống ở đây nhưng vừa chuyển sang Pháp cách đây một tuần rồi. Tôi là người chủ mới của căn nhà này. Rất tiếc, nếu như cô đến sớm hơn…
Nhân khò khè trong cổ họng một thứ giọng đến anh cũng phải ngạc nhiên.
- Vậy cảm ơn anh. Tôi… thực ra tôi chưa gặp… cô ấy lần nào. Tôi chỉ là một độc giả yêu thích những truyện ngắn của cô ấy. Tôi cứ ngỡ…à , vậy thôi tôi chào anh nhé!
Cô gái vội vàng quay bước. Nhân nhìn trân trân ra con ngõ dài, dáng hình mảnh dẻ của người con gái nhòe dần trong mắt anh …Lúc ấy anh nghe tim mình giáng thình thịch vào lồng ngực như trống dội. Loáng thoáng có giọng nói của mẹ anh qua điện thoại : “Lan vừa đến đây. Nó nghĩ con đã về nước. Con nên nhớ nó yêu những trang viết của con trước cả khi yêu con đấy…”
Đó là trí óc Nhân tái hiện lại sự việc xảy ra hồi chiều.
*
Một luồng hơi ấm rọi bên tai. Nhân ngoảnh dậy. Chiếc đèn bàn vừa mới sáng lên. Ngoài trời mưa vẫn rơi . Nhưng gió đã ngừng thổi. Nhân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lộ ra trong ánh điện , một cây chuối cao khoảng hai thân người bị gẫy gập , cơn giông đã cướp đi niềm hạnh phúc chăm chút cho cái buồng vừa nhú những hình quả đầu tiên của nó. Bất giác Nhân thấy lòng rưng rưng…
Anh lại hướng mắt ra khoảng trời đêm vô định. Lần này là một tiếng thở dài. Bóng tối mênh mông che dấu vạn vật làm cho nó trở nên bí hiểm, Nhân bỗng thấy mình nhỏ bé. Anh chợt nghĩ lại bản thân mình. Ba mươi tuổi, bao lần rẽ mây tìm đến những khoảng trời xa lạ để say mê khám phá, suy ngẫm với con mắt của một nhà văn trẻ. Một kẻ ôm giấc mộng văn chương đang có trong tay nhiều tập bản thảo mà các nhà xuất bản, các tòa soạn nâng niu như báu vật. Anh âm thầm ước mơ đẩy sự nghiệp viết lách của mình lên thành cái gì đó lớn lao hơn với bầu nhiệt huyết có thể hâm nóng cả bầu trời!...
Nhưng- trời ơi, lại là cái từ “nhưng” xuất hiện nhiều trên trang viết của anh ấy - bây giờ nó án ngữ giữa đời anh! Rút cuộc thì đến phút giây này, anh đang phải chịu thu mình trong một căn phòng nhỏ . Xa gia đình, xa người thân, và trốn tránh tất cả…
“Lan vừa đến đây.Nó nghĩ con đã về nước.Con nên nhớ nó yêu những trang viết của con trước cả khi yêu con đấy!...’’.
Có những sự lừa dối làm mọi chuyện tốt đẹp hơn.Thà rằng Nhân cứ để Lan quên anh đi.Thà rằng cứ để thời gian biến anh thành một người tình bạc bội…
Bất giác kí ức kinh hoàng về vụ tai nạn bên Đức một năm trước đây lại ùa về. Nhân bật cười khanh khách. Nhưng nụ cười ấy tự dưng tắt ngúm. Kìa!Phía góc phòng kia! Lại là hắn! Con mắt trắng dã trên bộ mặt nhoèn nhoẹt những mảng thịt như đất sét vừa nhão ra trong nước, bất động nhìn Nhân. Nhân nhìn hắn. Anh thấy đầu choáng váng. Một bóng đen trên tường thụp xuống. Hai giây sau cái bóng đen ấy bất thần vùng dậy.
- CÚT..ĐI..I..!!!
Có tiếng vật cứng rít trong không khí.
- CHOANG!...
Cửa phòng Nhân bật mở, bà giúp việc hoảng hốt chạy vào; vừa kịp lúc trông thấy bàn tay run rẩy của Nhân viết xong hai chữ ‘THĂNG HẠ’ bên góc dưới tờ giấy nhập nhoằng những chữ. Đằng sau anh,phía góc phòng, có những mảnh gương vỡ sắc nhọn bắn tung tóe trên sàn gỗ…
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét