HOÀI NIỆM MÙA THU
Đêm rằm trung thu. Ru lòng bởi những bản nhạc không lời từ chiếc điện thoại. Trăng như chiếc bánh bột rán đủ tầm, hắt chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua màn sương bàng bạc. Ghế đá kí túc dành cho các cặp tình nhân. Có những đửa trẻ cố tình quên mất trưởng thành để rong chơi trên cao kia. Phải rồi, ngày này nhất định không nên buồn! Nhưng chút ngây thơ trong veo thuở nào đâu thể lấn át được tâm hồn đã già cỗi vì nhớ nhung! Rõ ràng là em đã xa tôi, đã viết dấu chấm hết cho bài thơ đang còn dang dở…
*
* *
Chiều ấy, tuyến buýt 28 xuôi từ Cầu Giấy về Đê La Thành đông hơn thường lệ. Xe ken đặc người, phần đông là tân sinh viên từ các tỉnh thành về Hà Nội nhập trường. Tôi ngồi bên cửa kính, thả mình miên man theo những ý nghĩ vô định. Bất chợt một mái tóc dài rủ xuống má tôi. Rất nhanh tôi nhận ra phảng phất một mùi hương hoa sữa đầu mùa.
Em xuất hiện. Như một định mệnh. Người con gái vẫn đến trong những giấc mơ tôi. Khuân mặt em đượm buồn, đôi mắt xa xăm và mái tóc dài như liễu rủ.
Ngay khi ánh mắt em chạm tôi lần đầu tiên, tôi biết mình đã vừa bị một tia sét lóe qua tim. Nhưng em có vẻ mệt mỏi. Đôi bàn tay thon trắng không đủ sức vịn vào thành ghế. Mái tóc em rủ nhiều thêm trên trán và má tôi.
- Em có sao không?
Tôi sốt sắng đứng dậy, dìu em ngồi xuống ghế. Môi em bất động, hai tay em ôm lấy ngực, mái tóc dài phủ phục bên cửa kính ô tô.
Xe buýt vãn người, sắp tới bến cuối.
- Em về đâu?
Tôi hoảng hốt lay em dậy. Đôi mắt em mở ra, mệt mỏi. Một người đàn bà từ phía đầu xe lần xuống chỗ em.
- Sao thế con? Mệt lắm không? Xuống nào, đến bến rồi.
Chừng đã khỏe lại, em khẽ lắc đầu. Tôi đứng như trời trồng, trống ngực thình thịch. Dường như một điều gì đó theo bước chân em đang rời xa tôi. Không biết em có nhận ra dãy số trên mảnh giấy mà tôi lén bỏ vào chiếc túi em đeo bên nách, là dòng số điện thoại để mà tò mò và bấm máy hay không…
Hai tuần trôi qua. Hai tuần tôi sống trong tâm trạng thấp thỏm. Người con gái bước ra từ giấc mơ. Tôi sẽ hoàn thiện khuân mặt cho những bức phác thảo còn dang dở. Những khuân mặt mang đôi mắt xa xăm, sống mũi dọc dừa xinh xắn và đôi môi mọng đỏ. Nhưng em đang ở đâu? Em là ai???
Thất vọng choán ngợp tâm trí. Lòng tôi tựa mặt sông sau bão. Phẳng lặng. Nhưng dềnh lên đỏ ngàu. Cùng lúc ấy, tôi nhận được một bức thư.
Người bộ hành trên sa mạc nhìn thấy trước mắt một ốc đảo. Hay kẻ hành khất may mắn nhặt được của quý đánh rơi. Tôi đọc ngấu nghiến những dòng thư nắn nót mềm mại. Là em! Không hề bắt gặp mẩu giấy trong túi xách, nhưng em đã kịp ghi nhớ dòng tên cùng địa chỉ trường tôi trên tấm thẻ sinh viên trước ngực chiều hôm ấy! Cả trường không ai trùng họ tên tôi, cô thủ thư thậm chí đã thuộc cả mặt tôi qua những lần lĩnh giấy nhận tiền nhuận bút.
Thế đấy! cuộc đời hẳn là tồn tại rất nhiều điều kì diệu! cũng như cái cách mà thượng đế mang em đến với tôi.
Nick yahoo vetnangcuoitroi_6891 muốn thêm bạn vào danh sách yahoo. Add!
- Hi hi, cháu chào chú!
- Gì cơ? Chú á!
- Hi hi, râu ria xồm xoàm thế, không gọi là chú thì là…bác à?!
Ừ nhỉ! Bộ râu kịp mọc trong hơn một tháng nghỉ hè tôi tự nhốt mình ở nhà chỉ ăn và ngủ. Thật là một hình tượng mới của tôi, trông chẳng khác nào một ông cụ non!
Thói quen chat với em mỗi đêm dần trở thành điều không thể thiếu. Em hồn nhiên, ngây thơ, đầy mộng tưởng. Tâm hồn em được cấu thành bởi những cuốn sách văn học. Em thả mình rong chơi trong đó. Một giọt sương long lanh nắng sớm mà tôi đang dò dẫm soi mình để tìm đến tinh khôi…
Mái tóc em lại thơm mùi hoa sữa. Thứ hoa đầu mùa nồng nàn, phảng phất, mênh mang. Vậy là một năm đã qua đi. Thu về reo trong mắt em trinh nguyên màu nắng. Nhưng ánh mắt ấy vẫn buồn, vẫn xa xăm như ẩn chứa một bí mật gì…
Một tối, tôi- như thường lệ lại chat với em, nhưng lòng bồng bềnh đến lạ.
- Cháu định phá cỗ trung thu ở đâu chưa?
- Chúng cháu định phá cỗ ở nhà một người bạn trong nhóm.
- Vậy à, có con trai không?
- Dạ có. 3 trai 3 gái.
- Ái chà, 3 đôi.
- Chú nghĩ gì đấy! Ngẫu nhiên thôi!
- Ừ, vậy chúc cháu vui vẻ nhé!
- Chú định mời cháu phá cỗ trung thu à?
- À, ừ, phá cỗ cùng cả kí túc xá.
- Sao chú không nói sớm!
- Không hẳn là liên hoan phá cỗ. Lớp chú định tổ chức hội…hội…
- Hội gì ạ? Sao chú ấp úng thế!
- Hội…hội… “ dâu- rể”. thành viên lớp ra mắt người…yêu.
- Ôi chà, đặc biệt nhỉ! Hi hi, thế chú định…nhờ cháu đóng kịch hả?
- Ừ, phải ! Nhưng thôi ,cháu bận rồi thì ta đành nhờ người khác vậy.
- …
- Ta out đây. Chúc cháu trung thu vui vẻ!
- Được!
- Được cái gì?
- Tối mai cháu đến!
…
Rằm thu, trăng sáng nét vành. Gió mơn man theo điệu đàn ghi ta. Cả kí túc huyên náo trên sân thượng tòa nhà 3 tầng. Hội dâu rể, từng đôi ngồi sát nhau. Những ánh mắt chạm nhau rất vội, như đang tự vệ trước một điều gì.
Tối đó em đến muộn. Mọi người lần lượt giới thiệu một nửa của mình. Còn trơ lại mình tôi. Mọi ánh mắt đổ dồn. Nhưng kia rồi, tôi đã thấy em! Phía cầu thang, hình dáng quen thuộc khép nép trong bộ váy trắng tinh. Tim rung loạn nhịp, tôi đứng dậy, chìa tay nắm lấy tay em. Em cúi mặt, hình như bàn tay mềm mại khẽ rụt lại trong tay tôi.
- Đây là cháu, à, là …bạn ..gái của tớ!
Cả hội ồ lên, vỗ tay rào rào. Xung quanh tôi những lời tán tụng to nhỏ. Ánh nến leo lét phớt lên má em ửng đỏ. Một nguồn suối mát len lỏi lòng tôi.
Tan hội, mỗi đôi tìm đến một khoảng trời riêng. Tôi và em ở lại sân thượng. Khẽ ngồi xuống bên em, tôi thì thầm:
- Cảm ơn cháu!
Em bật cười rúc rích.
- Nhưng mà…
- Nhưng mà cái gì?
Tôi xoay mặt em đối diện với mặt tôi.
- Ta…cạo râu rồi!
- Cạo râu thì sao?
- Thì không còn là chú chứ sao!
- Hơ, nhưng mà…
- Nhưng mà cái gì?
- Nhưng mà…vẫn già!
- Già á?
- Già trong cách xưng hô.
Em cụp mắt xuống. Xao xuyến, tôi buột miệng.
- Anh… yêu em!
Đôi mắt em lại ngước lên, ầng ậng trăng rằm.
- Em cũng vậy.
- Cũng vậy? Nghĩa là…em cũng yêu… em?
Tôi oằn mình né tránh cái véo lưng của em, đưa tay kéo mái tóc dài thẳng mượt ngả vào vai. Không gian chợt bừng lên lấp lánh. Một cơn gió nổi xô nghiêng ngả đám lá si. Chùng chình hương hoa sữa. Đêm ấy, 2 đứa đã thức cùng ánh trăng…
*
* *
“Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở”
Mối tình đầu của tôi đã kết thúc khi nó mới hình thành. Sự nghiệt ngã của số phận đã cướp em đi mãi mãi. Trái tim cùng nhịp đập với tôi giờ đây đã ngừng đập vĩnh viễn. Em bị bệnh tim!
Trung thu này tôi vừa tròn 20 tuổi. Tuổi 20 sẽ găm lại trong bức tranh chân dung tôi mà em vẽ tặng. Muộn mất rồi, tôi chưa kịp hoàn thiện những bức tranh của tôi. Vẫn mãi chỉ là bản phác thảo người con gái đến từ giấc mơ. Nhưng kì thực, có một bức tranh tôi đã vẽ. Kì thực tôi đã vẽ, một bức tranh, ở trong tim!
Em ơi, có khi nào tình đẹp mãi mà không hề dang dở, hả em? Hả cuộc đời?!!!...
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét