NỢ
Đời này vốn không ai sòng-phẳng, bởi khi cất tiếng khóc lần đầu tiên, đã biết mình phải mang nợ một người. Vậy hãy tìm mau thôi, trăm năm ngắn lắm, chỉ chớp mắt đã vụt qua rồi. Chắng giấy mực nào ghi, nhưng khi gặp được người ấy, vẫn có cách đặc biệt để nhận ra. Hãy lắng nghe thật kĩ tiếng nói trái tim mình!
Ngồi lại đây, cô gái
tôi mua chút tình nồng
chẳng hay tim bên ấy
sẵn sàng vài kí không ?
Chạy dọc suốt trăm năm
tôi tìm người tôi nợ
người đôi mắt xa xăm
và nụ cười hoa nở...
Nhưng tôi cứ nói mua
vì sợ nhầm, mắc cỡ.
Khi lọt lòng, vẫn nhớ
mình khất nợ một-đời
mắt môi này, say đắm
trả về người ấy thôi.
Này, cười gì? - Cô gái !
Cô cũng mắc nợ tôi
Một vài lần đi lạc
đường trần quá xa xôi.
nhưng nghe này, cô gái
tim tôi nhói lên rồi…
-quả chuông thần Thượng Đế
chỉ báo thức một người.
Cuộc đời này vốn thế
chẳng ai sòng phẳng đâu
trả lại tôi, cô nhé!
nợ- thôi để lên đầu...
Hà Mạnh Luân
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét