NHỮNG VỆT LÒNG KHÔNG NGUÔI

(Đã đăng PNVN)

Mẹ có chuyến công tác hai tháng ở trong Nam.  Khu bếp vắng bóng mẹ được một tuần, bố dắt về một người đàn bà lạ huơ lạ hoắc. Thằng Tí mới năm tuổi, nó mừng vì sự ấy, bởi theo cái suy nghĩ non nớt ngây thơ của nó thì đây sẽ là người chơi với nó, sau khi chị Hạnh- người giúp việc bố mẹ thuê đã xin thôi việc vì chuyển nơi ở mới. Thằng Tí hết nhìn người đàn bà bằng ánh mắt lạ lẫm hiếu kì rồi lại quẩn chân bố hỏi những câu ngô nghê: bác ấy có biết chơi trò nhong nhong ngựa không bố? Bác ấy chắc gấp máy bay đẹp hơn chị Hạnh?...


Bố chỉ cười xòa: bác biết tất, có điều Tí phải ngoan. Tôi không tham gia vào câu chuyện. Người đàn bà khúm núm và như rụt lại trước ánh mắt dò xét của tôi… Cô ấy chẳng thể ngờ rằng tôi đã nhận ra cô ấy ngay khi cô ấy bước vào đến cửa.

Điều này lẽ ra không nên nói, rằng tôi đã vô tình có được cuốn sổ nhật kí cùng tấm ảnh mà bố lưu giữ từ thuở bố hai mươi bốn tuổi. Rõ ràng là một người đào hoa, đa tài, bố tôi hồi đó để tóc bổ luống kiểu anh Bo Đan Trường, khuân mặt cũng trái xoan và vẻ lãng tử ngập trong ánh mắt. Bố đang cầm cây guitar đệm giai điệu nào đó, để người con gái rạng ngời với mái tóc buông dài nghiêng mặt ngân nga câu hát. Bức hình đã cũ, ánh nhìn mà bố và người con gái ấy ấm áp trao nhau cũng thuộc về xưa cũ. Vậy mà bấy nhiêu năm qua đi, tôi ngỡ ngàng vì mình còn có thể khẳng định người con gái năm nào hiện đang xuất hiện trong căn nhà tôi đây , mặc dù vẻ ngoài đã chai sạn và có phần héo úa đi nhiều. Tôi không chủ động chất vấn bố, chỉ lặng lẽ bỏ lên phòng, để mặc sau lưng ánh nhìn ngạc nhiên của những người còn lại.

Người cũ của bố.  Người đã cũ hay vẫn vẹn toàn trong nhau- mà vì lí do bất đắc dĩ nào đó, đôi tri kỉ ngày nào phải xa lòng cách mặt đến tận bây giờ? Tôi hoang mang, nghe tim mình nghẹn lại. Tôi hiểu cái cảm giác một người từng là tất cả với mình, rồi li tan, và đột ngột một ngày gặp lại. Quên nhau khó lắm, bởi dễ gì trên đường đời ta tìm ra được một người trái tim cùng chung nhịp đập. Thời gian đâu có quyền năng xóa nhòa đi tất cả, chỉ là có những niềm đau người đành chon chặt trong tim…

Nhưng, tôi phải làm gì bây giờ? Tôi sẽ gọi bố lên phòng và trao đổi thẳng thắn, để xem thái độ của bố ra sao? Không được, bố có nhiều lí do để có thể bào chữa, hoặc giả như giữa hai người có một sự gì đó cần gặp lại ngoài chuyện tình cảm, chẳng phải tôi sẽ bị bóc trần vì đã đọc trộm nhật kí của bố sao?
Hay là tôi sẽ gọi điện cho mẹ, nói với mẹ có chuyện phải về ngay ? Mẹ đi chuyến này rất bận, chuyện trở về sẽ thật khó khăn... Nhưng nếu không báo mẹ biết chuyện này, có lẽ tôi sẽ phải ân hận ăn năn nhiều lắm nếu sau này…

Tôi nhấc điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng quen thuộc, mẹ vừa xuống sân bay…. Bằng tất cả sự hoang mang, tôi nói một lèo mọi sự, cả những nghi vấn và giả thuyết tôi đang nghĩ trong đầu, chẳng ngờ  ống nghe vang tiếng cười xòa nhẹ bẫng. Con ơi, đó là người cũ của bố, đúng rồi, cô ấy từng là bạn chung lớp đại học với mẹ, chính cô – sau khi không thể tiếp tục ở bên bố con, đã mai mối để bố mẹ con đến với nhau, chuyện này dài lắm. Còn về lí do cô đến nhà, trước là để thăm gia đình mình, cô đã gọi điện cho mẹ, nhưng mẹ không hoãn chuyến công tác được. Cô vừa bị chồng đánh đuổi khỏi nhà, cô chẳng thể ngờ rằng mình đã tin yêu một gã nghiện cờ bạc, để đến nỗi nợ nần chồng chất, chỉ biết hận đời và ngập chìm trong men say… Mẹ bảo cô đến ở tạm vài ngày rồi mẹ sẽ nhờ cô chú cùng cơ quan xem tìm được giúp cô ấy công việc gì sống tạm không, cô ấy từ chối mãi đấy… Con gái mẹ cũng lớn rồi nhỉ?! Mẹ biết, con cũng đang buồn chuyện tình cảm, con vùi mình ủ ê trong gian phòng suốt ba ngày không buồn ăn uống. Mẹ không hỏi con khi ấy, vì nghĩ con cũng đã trưởng thành, cần cho con thời gian để tự con đứng lên sau vấp ngã. Nhưng dù gì, con cũng đừng đem lòng mà căm ghét chính người cũ của mình- người mà mình từng đem cả tâm can để thương yêu… Có những vệt lòng, mãi mãi không thể nhạt nhòa đâu con…


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét