CẢM XÚC MỚI LỚN

Tôi không còn giữ được mối lương duyên với thơ. Giờ đây những áng văn mới là những gì tôi chi chút. Nhưng tôi đã từng làm thơ, mặc dù chỉ là dành cho đối tượng thiếu nhi. Những bài ghép vần mà tôi gọi là thơ ấy, cho tới bây giờ- tuy mất mát nhiều, nhưng thi thoảng tôi vẫn nhớ được một vài bài, như để gìn giữ lại những kỉ niệm. Có một thuở tôi từng sống và và mơ mộng như thế...



MÙA CUỐI CÙNG

Bỗng bàng hoàng khi nghe tiếng ve ran

Bỗng sững sờ một khoảng trời phượng cháy

Bằng lăng ơi hoa có nghe không vậy?

Mùa cuối cùng đang thao thức bên song…


Ta ngồi đây nghe rạo rực trong lòng

Cửa tâm hồn khép vào rồi lại mở

Tuổi thơ ư: ta đóng vào cửa sổ

Rồi ngập ngừng mở cửa lớn bước ra.

Ánh sáng gì kia?

- ánh sáng trước hiên nhà

Chân bước đi, lòng còn đầy bỡ ngỡ

Ta ra đi: một khoảng trời thương nhớ

Ngoảnh mặt nhìn; ôi bóng dáng mẹ cha!


Bình minh lên gieo ánh nắng chan hòa

Trên cao kia: mây cuồn cuộn về xa

Chưa lớn đâu, cũng chẳng còn bé nữa

Tim ta rung từng nhịp cuộc đời ta…




THU NAY

Đôi mái rơm nằm ướp khói lam

Tóc gió heo may dệt lá vàng

Sương sa mặt hồ đen sánh lạnh

Xanh hút con đường dáng thu sang

Trăng thuyền chòng chành đong nỗi nhớ

Tiếng gà xao động thoáng hoang mang

Em gái nhà bên nhòm khe cửa

Ánh nhìn trong biếc gợn vấn vương…


Thế là đến ngày tôi chợt lớn

Chiếc vòng hoa cỏ biết yêu thương

Thế là đến ngày tôi xa bước

Mắt ai nhòe lệ cuối con đường…


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét