ME ĐẤT

( Đã đăng báo Phú Yên )

Lũ trẻ ngày nào giờ đã tỏa đi mọi miền đất nước, chắc chẳng còn ai có ngăn nhớ đủ rộng để còn chỗ nhắc lại cái lòng con mương có vài cụm chua me đất. Đứa trẻ trong tôi đã lớn, cánh đồng thênh thang trải phía sau nhà hẹp dần theo mỗi bước chân tôi. Không vẹn nguyên là thế giới, là cuộc đời, là cả niềm lâng lâng phiêu lưu khám phá, nhưng tuyệt nhiên, sự hứng thú tuổi thơ nay vẫn ngập đầy.



Ảnh minh họa: Internet




Con mương ấy, thuở nhỏ lũ năm thằng con trai quần đùi chân đất chúng tôi câu cá, lần mò. Mương không thật rộng, hoặc là chỉ rộng với lũ trẻ chúng tôi, người ngợm chân tay đứa nào cũng bé tí như cây lau, cây sậy. Nhớ những buổi chiều mặt trời chếch bóng, hãy còn nguyên cái rát bỏng ban trưa, lùa chân xuống lòng mương vẫn chùn người vì nước nóng, nhưng như thế cua mới ngoi lên ven bờ, ven miệng lỗ. Chừng ba mươi phút, đứa nào đứa ấy đã bắt được hơn nửa giỏ, hứa hẹn bữa cơm có bát canh vị ngọt.



Nhưng đó là mùa nước lớn. Những tháng cuối năm, gió bấc mang hanh hao từ phương Bắc xa xăm tràn về. Ngồi bên cửa sổ nghe cả điệu chèo ai buông trên dòng Kiến Giang vọng lại. Sông cạn trơ mình. Mương cũng cạn. Và khi ấy, đất lòng mương bạc nứt từng đường như mạng nhện, bất chợt cây me đất mọc lên, cánh me ba lá run run trong gió lạnh. Những sáng sớm hoặc chiều tà, cánh me ba lá ngậm sương…



Đó là cả thế giới của tôi một thời. Cây chua me thân mềm, bò lan, những mấu cành dan díu nhau, co cụm lại nhau như cùng gồng mình chống lại cái rét. Lá me mỏng manh lắm, một sắc xanh mịn màng khiêm nhường mà mỗi khi ngắt nó đặt trong lòng bàn tay, chẳng hiểu sao tôi nghe an nhiên đến lạ! Cái đẹp thường chẳng ưa cầu kỳ hoa mỹ, cái đẹp lại cũng chẳng nhất thiết phải sặc sỡ, xôn xao. Tôi nâng cánh hoa trên tay, lòng hiện hữu vẻ mềm bay mái tóc mẹ. Có những chiều tôi cài hoa me lên tóc mẹ. Mẹ cười hiền, đuôi mắt hiện vệt chân chim. Hoa me dường như đã níu lại thanh xuân, bởi mẹ tôi cười nụ cười thiếu nữ…



Thằng Sơn, con Huế đưa tay xới bung một cụm chua me. Chúng ngắt củ me, lá me đưa vào miệng. Mắt chúng díu lại, nhưng miệng chúng trề ra, cười toe toét. Chua me vị thanh, chua lan đều vào đầu lưỡi, chứ không gắt như cái chua của quất hay nhót. Sau này lên thị thành trọ học, ba quán hàng cơm sinh viên nằm sát vách nhau, nhưng bao giờ tôi cũng chỉ chọn ăn quán giữa, vì quán ấy có bát canh me.



Me như là đứa con hoang, mọi miền Tổ quốc nơi đâu cũng thấy. Chẳng một bàn tay chăm sóc, chẳng một tác nhân gieo trồng, mà ở đâu me cũng tốt tươi, giăng một vạt dài màu xanh nhưng nhức. Nghĩ về me, tôi như người mắc tội, cứ hoang hoải thế thôi, không nâng đỡ, nhưng cứ mỗi độ sốt, ho, người lên rôm sảy, tôi lại chạy tới me để cậy nhờ. Đừng ngạc nhiên nhé, me còn là vị thuốc.



Cái lòng mương bị bỏ lại. Đám trẻ ngày nào như chim đến lúc ra ràng, đủ lông đủ cánh, đã có thể tự sức lao vút lên không trung. Con mắt nhìn cũng xa hơn lắm lắm vùng khoảng trống mênh mông cánh đồng. Đôi lần trên đường đi công tác, ở những miền quê khác, tôi cũng níu mình mà nán lại với me, trong giây phút, bên một vạt đường cũng như bị bỏ quên... Hay như lúc này, ngồi bên me, nghe tiếng ầm ì mãi xa vọng về từ lòng đất, thấy đời thật lặng, thấy huyền diệu tuổi thơ tìm về.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét