En try này cũ rồi, lục lại NOTE FACEBOOK thấy thì đăng lại, nó được viết vào dịp 20-10 năm 2010. Còn bài thơ, nó là 1 trong số 32 bài mình đã làm và cũng phát sóng trên Đài TNVN kha khá. Thơ học trò, nhìn vào toàn cảm xúc chứ chưa có kĩ thuật gì cả. Hồi ấy viết bằng giấy bút, sau tập hợp được 1 tập, mang lên Hà Nội học Đại Học, nhưng một lần chuyển chỗ trọ, đánh mất tập bản thảo, vẫn tiếc mãi. Nó không có giá trị nhiều về nghệ thuật , nhưng với HML, đó là khoảng trời ấu thơ- một thuở hồn nhiên trong trẻo mà mình đã vuột mất vào đáy tim. Sự thật là bây giờ dẫu có đưa tiền tỉ cho HML, thì mình cũng không thể làm được một bải thơ nào nữa. Ôi.... Một tôi của ngày xưa, xa lắc ....
Đã lâu con không về thăm quê, chắc mẹ mong lắm...Hôm nay con nằm ngủ, chập chờn giữa mê và tỉnh, con chợt nghe tiếng gà gáy. Tiếng gà trong lòng Hà Nội, tiếng gà mênh mang át đi cả những ồn ào và xô bồ vẫn cuồn cuộn chảy...
20-10 sắp đến rồi, con chưa có người yêu, mà kể cả khi đã có người yêu, thì người phụ nữ đầu tiên con nhớ tới là mẹ. Chúc mẹ nơi quê xa luôn anh lành, và yên tâm về con nhé. Đây là những xúc cảm của con, chưa giám nói là thơ, cũng không phải tản văn, đơn giản nó là kí ức vụn- cấu thành lên tâm hồn con, kí ức về một vùng quê gắn liền bao kỉ niệm, cái kí ức của tất cả những đứa con lớn lên từ nơi ấy, kí ức của cả một lớp người!
Xin kính tặng mẹ- người mẹ quê hương...(chúc các bạn gái thật hạnh phúc trong những ngày này nhé)
Mẹ ơi!
Con đã xa rồi
Quê hương mình đồng vàng nắng trải
Những con đường quanh co xa ngái
Mùa này sương khói lại giăng…
Quê hương mình
Bát ngát tre cong
Măng thẳng đội trời
Con thuyền vàng liệng rơi
Dềnh dàng mặt nước
Có cụ già phơ phơ râu tóc
Cười vui bên đám trẻ đứng câu
Quê hương mình
Tiếng sáo vắt lưng trâu
Nghiêng nghiêng nhịp cầu
Nước lăn tăn lấp loáng
Thuyền im bến vắng
Mũi nhô ngửi vành trăng…
Con xa rồi
Cửa sổ phương bắc chuông gió lại ngân
Thoảng bay tiếng hát về gần
Nhà ai đan cói vê vân câu chèo
Con xa rồi
Những túp lều rơm
Cánh cò hao dáng nghèo…
Con lớn lên từ những đồng bạc lẻ
Giữa âm thầm lặng lẽ…
*
Nay con ở phố phường
Mẹ nơi quê thôn
Mẹ vẫn nhìn đời bằng đôi mắt trao con…
Năm tháng mỏi mòn
Con mơ
được một lần thêm nữa
Về bên mẹ ăn bát canh cua
Mồ hôi mẹ thánh thót ban trưa
Làm dịu đi cả trời đỏ lửa!
Giờ đâyTim con thầm nhắc nhở
“mẹ đã ăn chưa?”
Con hình dung trong bữa cơm dang dở
Buông đũa
Dáng còng
Ánh mắt mẹ mơ…
Heo may đung đưa
Trái ổi rụng vườn sau xao xác…
*
Mẹ ơi!
Tim con thổn thức
Tiếng gà đâu lạc giữa mênh mông
Tiếng gà tan trong huyên náo phố phường…
Phố vẫn vui màu hội
Áo trời lịm xanh
Lòng riêng con nhớ quê mình
Viết thư gửi mẹ lung linh bóng nhà!...
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét